Sau tốt nghiệp, con bạn có thể trở nên khác lạ đến mức bạn không nhận ra. Đừng hoảng hốt, đây là chuyện bình thường thôi! Thời gian đại học là giai đoạn biến đổi lớn, và con bạn đã trải qua nhiều trải nghiệm mới mẻ.
Có thể con bạn giờ đây tự tin hơn, độc lập hơn, hoặc thậm chí hơi “ngông” một chút. Đó là dấu hiệu cho thấy chúng đã trưởng thành. Sau tốt nghiệp, con bạn phải đối mặt với thực tế cuộc sống, tìm việc làm, lo toan chi tiêu. Những áp lực này có thể khiến chúng trở nên căng thẳng hoặc lo lắng hơn trước.
Đừng quá bất ngờ nếu con bạn bắt đầu đặt câu hỏi về những giá trị gia đình hoặc có quan điểm khác biệt. Đây là lúc chúng tự định hình bản thân. Hãy kiên nhẫn và lắng nghe, vì đôi khi, sự thay đổi này chỉ là tạm thời. Quan trọng nhất, hãy nhớ rằng dù có thay đổi thế nào, chúng vẫn là con của bạn.
—
Sau tốt nghiệp, con bạn có thể trở nên khác lạ đến mức bạn không nhận ra. Đừng hoảng hốt, đây là chuyện bình thường thôi! Thời gian đại học là giai đoạn biến đổi lớn, và con bạn đã trải qua nhiều thay đổi mà có khi chính các bạn ấy cũng không nhận ra.
Từ việc sống xa nhà, tự lo liệu mọi thứ, đến việc tiếp xúc với nhiều ý tưởng và con người mới, tất cả đều góp phần định hình con người mới của con bạn.
Có thể bạn sẽ thấy con mình trưởng thành hơn, tự tin hơn, hoặc thậm chí là hoài nghi hơn về cuộc sống.
Đừng lo lắng nếu con bạn có vẻ xa cách hay khó hiểu. Hãy kiên nhẫn và cởi mở, dành thời gian để làm quen lại với phiên bản mới của con bạn. Và hãy nhớ, dù có thay đổi thế nào, đó vẫn là con của bạn, chỉ là giờ đây các bạn ấy đã trưởng thành hơn và sẵn sàng bước vào cuộc sống người lớn mà thôi.
Bất kể chúng tôi nói gì hay làm gì, nó đều tỏ ra thờ ơ và phớt lờ. Thậm chí có lúc còn tỏ thái độ bực bội khi chúng tôi can thiệp vào cuộc sống của nó. Tôi hiểu rằng con đã lớn và muốn tự lập, nhưng thái độ lạnh nhạt của nó thực sự khiến chúng tôi đau lòng.
Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có quá can thiệp không?
Hay là do cách giáo dục của chúng tôi từ trước đến nay có vấn đề? Dù sao đi nữa, tình trạng này cũng khiến không khí gia đình trở nên căng thẳng, và chúng tôi thực sự không biết phải làm sao để cải thiện mối quan hệ với con trai mình.
—
Chúng tôi thực sự đang rơi vào tình trạng bế tắc với Hiểu Minh. Sau khi tốt nghiệp, thằng bé như người mất phương hướng vậy. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giúp nó ổn định cuộc sống, từ tìm việc làm đến mai mối bạn gái, nhưng có vẻ như càng cố gắng thì nó càng phản kháng.
Tôi hiểu rằng sau tốt nghiệp là giai đoạn khó khăn với nhiều bạn trẻ.
Họ phải đối mặt với áp lực tìm việc, xây dựng sự nghiệp và cả chuyện tình cảm nữa. Nhưng thái độ của Hiểu Minh thực sự khiến chúng tôi lo lắng. Nó không chịu lắng nghe lời khuyên, thậm chí còn tỏ ra khó chịu mỗi khi chúng tôi cố gắng giúp đỡ.
Đôi khi tôi tự hỏi liệu chúng tôi có đang can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con không? Hay là chúng tôi nên để nó tự lập hơn? Nhưng rồi tôi lại nghĩ, làm sao chúng tôi có thể đứng nhìn con mình lạc lối được? Đây quả thực là một tình huống khó xử cho cả gia đình chúng tôi.
—
Sau khi Hiểu Minh tốt nghiệp, tôi và vợ thực sự rất lo lắng.
Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giúp con trai mình ổn định cuộc sống. Từ việc tìm kiếm công việc phù hợp, giới thiệu bạn gái tiềm năng, đến sắp xếp mọi thứ cho cuộc sống của nó – chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể.
Nhưng có vẻ như Hiểu Minh không hề đánh giá cao những nỗ lực này của bố mẹ. Bất kể chúng tôi nói gì, làm gì, nó đều không chịu lắng nghe. Thậm chí còn tỏ ra phớt lờ hoàn toàn. Thật sự rất khó khăn khi chứng kiến con mình như vậy sau khi ra trường.
Tôi hiểu rằng giai đoạn chuyển tiếp từ sinh viên sang người đi làm có thể gây áp lực. Nhưng sự thờ ơ của Hiểu Minh khiến chúng tôi cảm thấy bất lực. Chúng tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho con, nhưng dường như nó không nhận ra điều đó. Đôi khi tôi tự hỏi liệu chúng tôi có đang can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con không?
Thật sự mà nói, tình cảnh này khiến chúng tôi rất đau lòng.
Minh đã lớn rồi, đáng lẽ phải biết tự lập và lo cho bản thân chứ. Nhưng cứ mỗi lần hết tiền là lại về xin bố mẹ, cứ như vẫn còn là đứa trẻ con vậy.
Chúng tôi hiểu rằng sau khi tốt nghiệp, cuộc sống có thể khó khăn. Nhưng Minh cần phải trưởng thành hơn, tìm cách tự kiếm sống chứ không thể cứ dựa dẫm vào bố mẹ mãi được. Chúng tôi đã già rồi, sức khỏe và tiền bạc cũng có hạn. Không lẽ cứ phải gánh con đến hết đời sao?
Tình thương của bố mẹ là vô bờ bến, nhưng chúng tôi cũng phải nghĩ đến tương lai của Minh. Nếu cứ nuông chiều như vậy, rồi sau này khi chúng tôi không còn nữa thì Minh sẽ xoay xở ra sao? Đã đến lúc phải có những quyết định khó khăn để Minh có thể tự lập và vững vàng hơn trong cuộc sống.
—
Thật sự mà nói, tình cảnh của chúng tôi khiến tôi cảm thấy bất lực và chán nản. Minh đã lớn rồi, đáng lẽ phải biết tự lập và lo cho bản thân, vậy mà cứ hết tiền là lại về xin bố mẹ. Chúng tôi yêu thương con, nhưng không thể cứ nuôi mãi được.
Sau khi tốt nghiệp, nhiều bạn trẻ khác đã tìm được việc làm, tự lo cuộc sống. Còn Minh thì sao? Cứ ăn chơi, tiêu xài hoang phí rồi lại về nhà xin tiền. Chúng tôi già rồi, sức khỏe ngày một yếu đi, không thể cứ mãi đi làm để nuôi con suốt đời được.
Tôi tự hỏi liệu mình đã nuông chiều con quá mức?
Hay là do xã hội bây giờ khiến các bạn trẻ khó tìm việc? Dù lý do là gì, chúng tôi cũng phải tìm cách để Minh tự lập, không thể cứ mãi phụ thuộc vào bố mẹ như thế này được.
—
Thật sự mà nói, tình cảnh này khiến chúng tôi rất đau lòng. Minh đã lớn rồi, đáng lẽ phải biết tự lập và lo cho bản thân chứ. Nhưng cứ mỗi lần hết tiền là lại về xin bố mẹ, như thể chúng tôi là cây ATM không bao giờ cạn tiền vậy.
Chúng tôi hiểu rằng sau khi tốt nghiệp, cuộc sống không dễ dàng.
Nhưng Minh cần phải học cách quản lý tài chính và tìm việc làm ổn định. Không thể cứ mãi dựa dẫm vào bố mẹ như thế được.
Dù rất bực mình, chúng tôi vẫn không nỡ từ chối khi Minh xin tiền. Nó là con trai duy nhất, là máu thịt của chúng tôi mà. Nhưng sự thật là chúng tôi đã già rồi, không thể cứ mãi đi làm để nuôi con đến hết đời được. Minh cần phải hiểu điều đó và sớm trưởng thành hơn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, con trai tôi đã tìm được một công việc tốt ở thành phố. Nó thường xuyên gửi tiền về giúp đỡ gia đình, nhưng tôi và vợ vẫn không muốn phụ thuộc vào con cái. Chúng tôi quyết định cải tạo căn nhà cũ để mở một quán cà phê nhỏ. Ban đầu, việc kinh doanh gặp nhiều khó khăn, nhưng dần dần, quán cà phê trở nên đông khách hơn.
Giờ đây, cuộc sống của chúng tôi đã khá hơn trước rất nhiều.
Tôi thường tự hào kể với khách quen rằng con trai mình đã tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định ở thành phố. Đôi khi, tôi vẫn không tin được rằng từ một gia đình công nhân nghèo, chúng tôi đã có thể tạo nên sự thay đổi lớn như vậy. Căn nhà cũ giờ đây không chỉ là nơi ở mà còn là nguồn thu nhập chính của gia đình.
Thật lòng mà nói, tôi đã quá chán ngán với tình trạng của thằng con trai sau khi nó tốt nghiệp. Nó cứ ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ biết nằm dài trên giường, lướt điện thoại. Tôi nuôi nấng, chăm sóc nó bao nhiêu năm trời để rồi nhận lại cái gì? Một đứa con vô dụng, không biết lo lắng cho tương lai của mình.
Có những lúc, tôi thực sự muốn đuổi nó ra khỏi nhà để nó tự lo liệu. Nhưng rồi tôi lại lo lắng không biết nó có thể tự kiếm sống được không. Nó chưa bao giờ phải tự lo cho bản thân, liệu có xoay xở nổi ngoài kia không? Tình yêu thương dành cho con khiến tôi không thể nhẫn tâm làm vậy.
Tôi cảm thấy mình như đang nuôi ong tay áo vậy.
Càng nghĩ càng thấy cay đắng và thất vọng. Nhưng dù sao nó vẫn là con trai tôi, tôi không thể nào ghét bỏ nó được. Chỉ mong một ngày nào đó nó sẽ tỉnh ngộ, biết lo lắng cho tương lai của mình và không phụ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.
Cho đến một ngày, tôi không thể tha thứ cho con được nữa. Đó là buổi sáng khi vợ tôi đang ăn cháo thì bất ngờ ôm ngực đau đớn, chân co quắp. Bà ấy nhìn tôi chằm chằm như đang cầu cứu, tôi liền lập tức bế vợ nằm lên ghế sofa.
Tôi hoảng hốt gọi điện cho con trai, nó vừa mới tốt nghiệp đại học và đang làm việc ở công ty gần nhà. “Con ơi, mẹ đang bị đau ngực dữ dội, về ngay giúp bố đưa mẹ đi bệnh viện!” Tôi hét vào điện thoại, giọng run rẩy. Nhưng câu trả lời của nó khiến tôi sững sờ: “Con đang bận họp quan trọng, bố tự xoay xở đi.”
Tôi không thể tin vào tai mình.
Đứa con trai mà vợ chồng tôi đã nuôi nấng, chăm sóc suốt hơn 20 năm qua, giờ đây lại có thể nói ra những lời vô tâm đến vậy. Trong lúc mẹ nó đang đau đớn, cần sự giúp đỡ khẩn cấp, nó lại chỉ quan tâm đến công việc của mình.
Sau khi tự mình đưa vợ đến bệnh viện, tôi ngồi bên giường bệnh, lòng đau như cắt. Không chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của vợ, mà còn vì sự vô tâm của con trai. Tôi tự hỏi, chúng tôi đã làm sai điều gì trong cách nuôi dạy con để nó trở nên ích kỷ đến thế?
Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra, dù con có học hành đến đâu, có thành công trong sự nghiệp ra sao, nếu không biết yêu thương và quan tâm đến gia đình, thì tất cả đều vô nghĩa. Sau tốt nghiệp, con trai tôi đã quên mất những giá trị cơ bản nhất của cuộc sống.