Tôi Lặng Người: Mẹ Kể Chuyện Hài Không Ngờ!
Nghe câu chuyện này mà tôi lặng người… nhưng không phải vì buồn đâu nhé! Tôi đang tự hỏi: “Ủa, vậy cái xe đạp cũ đó giờ ở đâu?” Có khi nào nó vẫn còn nằm trong nhà kho đầy bụi bặm và mạng nhện? Hay đã trở thành vật báu gia truyền mà ai cũng quên mất? Tôi lặng người vì nhận ra rằng đôi khi những kỷ niệm quý giá nhất lại bị giấu kín trong những món đồ tưởng chừng vô tri như cái xe đạp cũ kỹ kia. Ai biết được, có thể nếu tìm thấy nó, ta sẽ khám phá ra bí mật về một thời tuổi trẻ oanh liệt của cha mình – những ngày tháng tung hoành trên chiếc xe đạp cùng bạn thân. Và biết đâu chừng, câu chuyện về chiếc xe đạp cũ lại trở thành đề tài ‘hot’ cho cuộc họp mặt gia đình lần tới: “À thì ra đây là lý do tại sao cha luôn bảo vệ cái xe đạp rỉ sét ấy!” Thế mới thấy, ngay cả trong bi kịch cũng có thể tìm thấy chút hài hước để làm nhẹ lòng hơn! Một hôm, mẹ nói: “Con biết không, ngày xưa mẹ cũng từng là một nhà vô địch… trong việc làm rơi đồ!” Tôi lặng người. Không phải vì ngạc nhiên đâu, mà vì bất ngờ thấy mình như đang nhìn vào gương tương lai của chính mình. Mẹ tiếp tục: “Mỗi lần đi chợ về, thể nào cũng có ít nhất một món gì đó nằm lại trên đường.” Tôi bật cười, nghĩ đến những lần mình cũng đã từng hùng hổ đi chợ với quyết tâm không để rơi bất cứ thứ gì… và rồi kết quả thì ai cũng đoán được. Câu chuyện của mẹ khiến tôi nhận ra rằng có những thứ chẳng bao giờ thay đổi qua các thế hệ. Và biết đâu đấy, cái tài năng đặc biệt này lại là di sản gia đình! Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần có mẹ bên cạnh để cùng cười vui mỗi khi nhớ lại những chuyện vụng về ấy thì tôi vẫn thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. “Con thử mở cái hộp gỗ nhỏ dưới gầm giường cha con đi,” mẹ tôi nói với giọng bí ẩn như thể sắp tiết lộ một bí mật quốc gia. Tôi lặng người, không biết nên cảm thấy hồi hộp hay lo lắng. Một phần trong tôi tưởng tượng rằng bên trong là một kho báu khổng lồ, có thể là vàng bạc châu báu hoặc ít nhất cũng là… một bộ sưu tập tem quý hiếm. Thế nhưng, thực tế thì khác xa. Khi mở chiếc hộp ra, thay vì ánh sáng chói lóa của kho báu hay tiếng nhạc nền hùng tráng như trong phim Hollywood, tôi chỉ thấy… những tờ hóa đơn tiền điện nước chất cao như núi. Tôi bật cười thành tiếng và tự hỏi liệu đây có phải là cách cha mẹ đang dạy cho tôi bài học về cuộc sống trưởng thành: “Kho báu thật sự nằm ở việc thanh toán hóa đơn đúng hạn!” Tôi lặng người khi mở chiếc hộp cũ kỹ mà lâu nay vẫn nằm im lìm trên gác xép. Trong đó, giữa những món đồ lỉnh kỉnh và bụi bặm, là mấy lá thư ố vàng. Thật bất ngờ, toàn bộ đều là thư cha viết… cho tôi! Cứ như thể tôi vừa tìm thấy kho báu của riêng mình vậy! Những dòng chữ nghiêng nghiêng của cha hiện lên trước mắt như một phép màu. Mỗi lá thư như một chuyến du hành thời gian, đưa tôi trở về những ngày xưa cũ khi cha còn trẻ trung và phong độ hơn cả tài tử điện ảnh. Một lá thư bắt đầu với câu: “Con yêu quý,” khiến tôi không khỏi bật cười vì nhớ lại lần cuối cùng cha gọi tôi bằng cái tên ấy là khi nào… có lẽ từ hồi còn bé tí teo. Và rồi ông kể chuyện về những ngày tháng đi học xa nhà, những kỷ niệm vui buồn mà giờ đây chỉ còn trong ký ức. Những lá thư này không chỉ đơn thuần là giấy và mực nữa; chúng chứa đựng cả tình yêu thương vô bờ bến của cha dành cho tôi – thứ mà đôi khi trong cuộc sống hối hả này, chúng ta dễ dàng quên mất. Và thế là từ giây phút đó, mỗi lần nghĩ đến việc dọn dẹp gác xép hay bất kỳ chỗ nào khác trong nhà, tôi đều cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết. Ai biết được mình sẽ còn tìm thấy điều gì thú vị nữa chứ? — Tôi lặng người khi mở chiếc hộp cũ kỹ mà tôi tình cờ tìm thấy trong góc tủ. Bên trong, không phải là kho báu hay bản đồ dẫn đến hòn đảo bí mật nào cả, mà là những lá thư ố vàng. Chúng toàn là thư cha viết… cho tôi! Đọc từng dòng chữ, tôi như quay về quá khứ, nơi cha vẫn còn trẻ trung và chưa bị ảnh hưởng bởi công nghệ hiện đại. Những bức thư này không dùng emoji hay sticker vui nhộn, nhưng chúng chứa đựng cả một kho tàng cảm xúc. Cha kể về những ngày tháng đi làm vất vả để nuôi gia đình, rồi kể về lần đầu tiên tập nấu món phở nhưng lại quên bỏ bánh phở vào! Tôi chỉ biết cười ngặt nghẽo khi đọc đến đoạn đó. Thật bất ngờ khi phát hiện ra rằng cha cũng có lúc vụng về chẳng kém gì tôi! Đọc xong mấy lá thư, tôi tự hỏi liệu có nên viết vài dòng hồi đáp cho cha bằng cách… gửi email? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc sẽ không bao giờ sánh được với sự ấm áp từ
Tôi Lặng Người: Mẹ Kể Chuyện Hài Không Ngờ! Đọc thêm »