Con Trai Ông và Câu Chuyện Tình Yêu Giữa Đồi Đất Đỏ
Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi xa lắm, giữa những đồi đất đỏ của Lâm Đồng, có một câu chuyện tình yêu không giống ai. Cha tôi, một thanh niên xung phong với đôi tay chai sạn và trái tim ấm áp, đã gặp mẹ tôi trong hoàn cảnh chẳng thể nào “lãng mạn” hơn. Không có hoa hồng hay nến lung linh, chỉ có những giọt mồ hôi mặn mòi và gió rừng thổi táp vào mặt.

Thay vì những bản nhạc tình du dương hay lời tỏ tình ngọt ngào như trong phim Hàn Quốc, cha tôi chọn cách… mang măng rừng đến lán mẹ nấu canh.
Vâng, bạn không nghe nhầm đâu! Măng – món quà của thiên nhiên và cũng là “vũ khí bí mật” giúp cha tôi chiếm được trái tim mẹ. Và điều kỳ diệu đã xảy ra: mẹ cười! Một nụ cười đủ để biết rằng “ông này được đấy!”
Vậy đó, con trai ông – chính là tôi đây – là kết quả của một câu chuyện tình yêu giản dị nhưng đầy thú vị giữa hai con người kiên cường nơi miền đất đỏ bazan. Ai bảo rằng phải cần đến thơ ca mới làm nên tình yêu? Đôi khi chỉ cần chút măng rừng và một nụ cười từ trái tim là đủ rồi!
Khi bố mẹ tôi quyết định “về quê nuôi cá và trồng thêm rau”, họ không ngờ rằng lại có một “dự án phụ” là tôi – đứa con trai ông trời gửi đến. Trong khi làng xóm còn chưa có điện, và cái đói vẫn đang rình rập như một vị khách không mời mà tới, tôi đã xuất hiện với đôi chân co rút, làm bác sĩ lắc đầu bảo: “May mà không liệt.”
Nhưng đừng lo, vì dù sao thì tôi cũng đã lớn lên khỏe mạnh nhờ vào những ngày chạy nhảy giữa đồng ruộng và ăn cơm với muối vừng.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi cũng đủ khiến ai nấy phải bật cười. Có lẽ chính vì thế mà dân làng thường gọi tôi bằng cái tên thân mật: “Con Trai Ông.” Một cách nào đó, cuộc sống thiếu thốn lại trở thành nền tảng cho những câu chuyện hài hước và đầy tình cảm trong gia đình chúng tôi!
Tôi nhớ những ngày thơ ấu, khi mà “xe đạp tróc da” là phương tiện di chuyển chính của gia đình. Mỗi lần ngồi sau lưng cha trên chiếc xe đó, tôi cảm giác như mình đang tham gia vào một cuộc phiêu lưu không hồi kết. Cha tôi, người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới (ít nhất là trong mắt tôi), luôn đạp xe với tốc độ ánh sáng… hoặc ít nhất nhanh hơn con rùa nhà hàng xóm.
Có lần, tôi hỏi cha: “Cha ơi, sao lưng cha lúc nào cũng ướt vậy?” Ông chỉ cười và bảo: “Đó là do con trai ông nặng quá!” Tôi bật cười khúc khích nhưng cũng không dám dựa vào lưng ông thêm chút nào. Ai mà biết được, nhỡ đâu chỉ cần một cú dựa nhẹ thôi là cả hai cha con sẽ cùng nhau… đo đường!
Những chuyến đi ấy không chỉ dạy tôi cách im lặng mà còn giúp tôi hiểu rằng sức mạnh của cha không nằm ở đôi chân hay mồ hôi thấm áo.
Nó nằm ở tình yêu thương vô bờ bến mà ông dành cho “con trai ông”. Và dù có tróc da hay tróc vảy gì đi nữa, những kỷ niệm ấy vẫn luôn là hành trang quý giá trong cuộc đời tôi.
—
Tôi nhớ những ngày thơ ấu, khi mà “Con Trai Ông” chẳng phải là biệt danh, mà là một nhiệm vụ nghiêm túc. Ngồi trên yên xe đạp của cha, tôi cảm giác như đang cưỡi trên một con tàu vũ trụ siêu tốc, mà thuyền trưởng thì không ai khác chính là cha mình. Cha đạp xe không chỉ với sức mạnh cơ bắp mà còn bằng cả lòng kiên nhẫn vô bờ bến.
Mỗi lần cha cúi xuống đạp mạnh hơn, mồ hôi rơi lã chã như mưa mùa hạ.
Còn tôi thì ngồi đó như một hoàng tử nhỏ trên ngai vàng lung lay, chỉ thiếu mỗi vương miện lấp lánh. Nhưng thay vì ra lệnh cho thần dân, tôi học cách im lặng tuyệt đối – một kỹ năng quý giá cho những ngày sau này khi cần “né tránh” các câu hỏi khó từ mẹ!
Và thế là cuộc hành trình đầy phiêu lưu ấy cứ thế tiếp diễn: cha gồng mình lên từng vòng quay bánh xe và tôi tập trung cao độ vào việc… giữ yên tĩnh! Đừng hiểu nhầm nhé, không phải vì sợ làm phiền đâu; chỉ đơn giản là lo rằng nếu dựa nhẹ vào lưng ông thôi cũng có thể khiến cả hai ngã nhào ra đường! Ai bảo làm “Con Trai Ông” dễ dàng chứ?
Tôi là đứa con nhà nghèo duy nhất đậu đại học năm đó. Học Văn hóa, tôi tưởng như mình đã cầm chắc tấm vé thoát nghèo trong tay. Đầu ngẩng cao, lòng đầy hy vọng sẽ sớm ngày giúp cha mẹ bớt khổ. Nhưng đời không như là mơ, và tôi cũng chẳng phải là Con Trai Ông Trời.
Bắt đầu với nghề báo chí, tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng không phải ai cũng yêu quý những bài viết của mình.
Có người chơi đểu, khiến tôi phải “bỏ cuộc chơi” sớm hơn dự kiến. Chuyển qua tổ chức sự kiện với hy vọng đổi vận, nhưng lại bị bạn chiếm tiền – đúng là “tiền mất tật mang”.
Không nản chí, tôi chuyển sang truyền thông và thử sức với startup. Nhưng dường như cái số nửa vời đã vận vào người từ lúc nào không hay! Đúng là một cuộc hành trình đầy trắc trở và hài hước của một chàng trai nhà nghèo cố gắng tìm lối thoát cho bản thân và gia đình.
Ai bảo con nhà nghèo thì không được mơ lớn? Tôi vẫn đang trên đường tìm kiếm cơ hội mới đây! Và biết đâu ngày mai lại có thể trở thành Con Trai Ông… chủ tập đoàn nào đó thì sao? Chỉ cần kiên trì mà thôi!
—
Tôi là đứa con nhà nghèo duy nhất đậu đại học năm đó, học Văn hóa với hy vọng sẽ thoát khỏi cảnh “con trai ông” mà chỉ biết cúi đầu. Nhưng đời không như mơ! Tưởng rằng sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ ngẩng cao đầu, tự tin bước vào đời và giúp đỡ cha mẹ. Ai ngờ đâu…
Bước chân vào ngành báo chí, tôi nhanh chóng nhận ra mình đang ở trong một “cuộc chiến ngầm”. Vâng, “có người chơi đểu” khiến tôi quyết định rũ áo ra đi. Chuyển sang làm tổ chức sự kiện với niềm tin mới mẻ, nhưng lại bị bạn chiếm tiền mất tiêu! Đúng là cuộc đời đầy rẫy những tình huống dở khóc dở cười.
Không nản lòng trước những thất bại ban đầu, tôi tiếp tục thử sức ở lĩnh vực truyền thông.
Nhưng rồi cũng chẳng khá hơn là bao khi startup của tôi cứ mãi nằm trong trạng thái “nửa vời”. Có lẽ cái danh “con trai ông” vẫn chưa chịu buông tha cho cuộc sống của tôi!
Nhưng dù thế nào đi nữa, hành trình này đã dạy cho tôi biết cách đứng lên từ những lần vấp ngã và tìm thấy niềm vui qua từng câu chuyện hài hước mà cuộc sống ban tặng. Và có lẽ một ngày nào đó, chính những trải nghiệm này sẽ giúp tôi viết nên tác phẩm để đời!
Người ta bảo rằng, ngoài 40 tuổi thì cuộc đời mới thực sự bắt đầu. Nhưng với tôi, ngoài 40 chỉ là một chuỗi ngày dài độc thân và sống trong căn trọ nhỏ xíu. Thỉnh thoảng có vài bài viết được đăng lên báo, nhưng tiền nhuận bút thì ít ỏi như số lần tôi đi tập thể dục mỗi tháng.
Mỗi khi về quê thăm cha mẹ, tôi lại bị tra hỏi: “Con trai ông đâu rồi?”
Nghe cứ như thể tôi đã đánh mất chính mình ở đâu đó. Đôi lúc tôi nghĩ chắc mình nên in một tấm poster to đùng với dòng chữ “Con Trai Ông Vẫn Đây” để treo ngay trước cửa nhà.
Công việc lặt vặt cũng chỉ đủ để trang trải qua ngày. Tôi vẫn mơ về những ngày tháng rực rỡ hơn, nơi mà tiền nhuận bút không còn khiến cha mẹ phải lo lắng nữa. Nhưng thôi, ít nhất thì hiện tại tôi vẫn đang vui vẻ với cuộc sống của mình – dù cho có hơi… chật vật chút xíu!
—
Có những ngày tôi tự hỏi liệu mình có phải là nhân vật chính trong một bộ phim hài tình cảm nào đó không.
Ở tuổi ngoài 40, tôi vẫn đang độc thân và sống trong một căn trọ nhỏ xíu, nơi mà chỉ cần mở cửa sổ là hàng xóm đã có thể chào nhau bằng… cái nhìn sâu sắc qua cửa sổ đối diện. Công việc của tôi chủ yếu xoay quanh những nhiệm vụ lặt vặt, đôi khi được ví như “con trai ông” – kiểu như ai nhờ gì cũng làm.
Thi thoảng, niềm vui lớn nhất của tôi là thấy tên mình xuất hiện trên một bài viết được đăng tải đâu đó. Nhưng tiếc thay, tiền nhuận bút gửi về lại chỉ đủ để mua vài tô phở cho đỡ nhớ quê. Mà cha mẹ thì cứ lo lắng mãi vì con trai ông chưa thấy ổn định nghề nghiệp hay gia đình.
Nhưng cuộc sống mà! Đôi khi bạn phải cười thật to để quên đi những điều chưa trọn vẹn. Biết đâu đấy, một ngày nào đó, khi đang ngồi gõ bàn phím viết bài mới với tách cà phê thơm nức bên cạnh, cơ hội sẽ đến và mọi thứ sẽ thay đổi! Còn giờ thì hãy cứ tận hưởng cuộc sống độc thân vui vẻ này trước đã!
“Bố ơi, bố hơn 60 rồi, nghỉ ngơi đi chứ!”
Ông cười khà khà qua điện thoại, “Con trai ông mà! Đất này là đất quý, không tự tay ông thì ai làm được?” Tôi bật cười. Đúng là chỉ có cha mới có thể biến công việc chở đất thành một hành trình phiêu lưu kỳ thú.
Mỗi ngày với ông như một trang tiểu thuyết mới: sáng ra thì như hiệp sĩ cưỡi xe máy đi giao đất, chiều về thì như chiến binh trở về sau trận đánh với dấu tích là đôi bàn tay sưng đỏ. Nhưng tất cả những điều đó chẳng làm ông nản lòng. Ông bảo rằng mỗi bao đất đều chứa đựng tình yêu và sự chăm sóc của mình dành cho cây cối.
Và thế là tôi hiểu ra rằng: dù tuổi tác có lớn đến đâu, trong tim cha vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết và niềm vui từ những điều giản dị nhất. Thế nên nếu bạn thấy một người đàn ông tóc bạc phơ đang hì hục chở đất trên phố, hãy nhớ rằng đó có thể chính là “con trai của ông” đang sống hết mình với đam mê!
—
“Ba ơi, sao ba lại tự hành xác mình vậy? Cứ như con trai ông ấy!” Tôi nói qua điện thoại, giọng đầy lo lắng nhưng không kém phần hài hước. Ba tôi cười khà khà: “Con trai ông nào mà chăm chỉ thế chứ? Ba chỉ đang làm điều ba thích thôi!”
Thật ra, mỗi lần ba về nhà với đôi tay sưng đỏ và móng bật máu, tôi không biết nên lo lắng hay bật cười trước sự đam mê của ông. Ông luôn tự hào khoe rằng đất của mình là ‘đất thần thánh’, có thể biến bất kỳ cây cảnh nào thành tác phẩm nghệ thuật sống động.
Mặc dù đã hơn 60 tuổi và không còn là thợ nữa, nhưng tinh thần làm việc của ba vẫn tràn đầy năng lượng như những ngày đầu tiên.
Có lẽ trong lòng ông vẫn luôn có một ‘con trai’ trẻ trung và nhiệt huyết đang thúc giục mỗi khi nhìn thấy mảnh đất cần cải tạo. Còn tôi thì chỉ biết đứng bên cạnh cổ vũ: “Ba cứ tiếp tục đi, con trai ông sẽ luôn ủng hộ!”
—
“Cha ơi, cha già rồi, đừng làm mấy việc nặng nhọc nữa!” – tôi vừa nói vừa tưởng tượng cảnh cha mình cười khẩy ở đầu dây bên kia. Ông đáp: “Con trai ông mà, không làm thì lấy đâu ra tiền mua cây cảnh về trồng đây?”
Mỗi lần thấy cha hì hục với đống đất, tôi chỉ biết thở dài.
Nhưng thực ra, cha tôi có một niềm vui khó tả khi chăm sóc từng khóm cây xanh tốt và nhìn chúng lớn lên từng ngày. Ông bảo: “Đất này là do tự tay ông cải tạo mà nên, không thể để nó uổng phí được!”
Thế là mỗi ngày ông vẫn đều đặn đi chở đất cho mấy nhà trồng cây cảnh trong xóm. Tay sưng? Móng bật máu? Chuyện nhỏ như con thỏ! Cha tôi chỉ cần một chút băng dán và một ly trà đá là lại khỏe re như thường.
Và thế là hành trình của “Con Trai Ông” vẫn tiếp tục, với những câu chuyện hài hước từ những chuyến chở đất đầy ắp tiếng cười và tình yêu cây cỏ.