9 Năm Làm Mẹ, Làm Vợ, Làm Cả Thế Giới – Và Quên Mất Bản Thân
Người ta hay khen tôi giỏi. Khen tôi “đa-zi-năng”. Có người còn nói: “Chị như làm cả thế giới ấy!”. Tôi từng tự hào vì điều đó. Tôi từng nghĩ, phụ nữ giỏi là phải như thế. Là vừa biết kiếm tiền, vừa chăm con khéo, vừa giữ lửa hôn nhân, vừa làm dâu ngoan, vừa không quên chăm chút ngoại hình, vừa luôn mỉm cười thật tươi. Nhưng tôi không biết rằng, mỗi việc tôi làm đều ngốn đi một phần năng lượng sống, một phần sức khoẻ, một phần cảm xúc – và tôi chẳng bao giờ lấy lại được. Đến khi có thời gian soi lại trong gương, tôi nhận ra mình tiều tụy, tóc rụng, mất ngủ, đau dạ dày, hormone rối loạn. Tôi cười khẩy khi cầm trên tay loạt bệnh án và đơn thuốc: “Tặng thưởng cho 9 năm làm siêu nhân đây sao?” Không ai ép tôi cả. Chỉ là tôi đã quen với việc đặt nhu cầu của người khác lên trước. Quen với việc xin lỗi khi mình mệt. Quen với việc thấy tội lỗi nếu dành thời gian nghỉ ngơi. Tôi nghĩ mình đang mạnh mẽ, nhưng hóa ra là đang đối xử tệ bạc với cơ thể và tâm hồn mình một cách tinh vi và đều đặn. Giờ đây, tôi không còn muốn làm cả thế giới nữa. Tôi chỉ muốn làm một người phụ nữ biết yêu bản thân, sống trọn vẹn từng khoảnh khắc – dù chỉ là một buổi sáng yên bình với bữa ăn tử tế và một giấc ngủ ngon lành. 9 năm qua, tôi sống như một cơn lốc – quay cuồng giữa công việc, chồng con, gia đình nội ngoại, deadline, bữa ăn chưa xong đã phải nghĩ tới bữa kế tiếp, con chưa kịp ngủ đã phải tranh thủ xử lý nốt việc dở dang. Tôi từng nghĩ mình làm được tất cả. Từng thấy vui khi người ta nói tôi “giỏi quá”, “đảm đang quá”, “chị như làm cả thế giới vậy!”. Nghe có vẻ vinh quang, nhưng ít ai biết, cái giá để làm cả thế giới chính là đánh đổi sức khỏe, tâm trí, và đôi khi, cả sự hiện diện thật sự của bản thân. Tôi nhớ lại những sáng sớm ngái ngủ, bật dậy như cái máy, vội vàng lo bữa sáng cho chồng con, rồi tranh thủ check mail, bật máy họp online khi chưa kịp rửa mặt. Những trưa tranh thủ ngủ 15 phút bên cạnh con nhỏ trong tiếng máy giặt, tiếng xe cộ ngoài đường, rồi lại tỉnh dậy làm tiếp. Bao lần nhịn đói chỉ vì “cố làm nốt cho xong rồi ăn sau” – mà cái “sau” đó thường là một cốc cà phê nguội ngắt hay gói mì ăn vội. Tôi từng tự hào vì mình giỏi chịu đựng. Vì có thể chịu đựng mà không than, không khóc, không đòi hỏi. Tôi coi đó là bản lĩnh của một người phụ nữ hiện đại – biết cân bằng, biết hi sinh. Nhưng sự thật là, tôi đã đối xử với bản thân mình tệ hơn bất kỳ ai. Tôi bắt mình gồng, mình nén, mình cắn răng qua ngày – như thể mình không có quyền mệt, không có quyền yếu đuối. Tôi có một đống bệnh án – đau dạ dày mãn tính, thiếu ngủ, rối loạn nội tiết, tóc rụng thành từng mảng, cổ vai gáy lúc nào cũng căng như dây đàn. Nhưng khi nhìn thấy đơn thuốc, tôi vẫn bật cười. Bởi vì hóa ra, phần thưởng của 9 năm làm cả thế giới lại là một cơ thể tả tơi và một tinh thần đầy hoài nghi về giá trị của chính mình. Tôi không trách ai cả. Chồng tôi không xấu. Gia đình chồng không ép buộc. Công việc cũng không bắt tôi làm hơn mức cần thiết. Nhưng tôi đã tự đặt mình vào cái vòng xoáy đó. Tôi tự chạy, tự gồng, tự thấy việc gì cũng là của mình. Tôi mặc định rằng mình phải giỏi, phải gánh hết, phải chu toàn. Vì tôi sợ thất bại. Sợ bị đánh giá. Sợ thấy bản thân “chỉ” là một người bình thường. Tôi nhận ra rằng, làm mẹ, làm vợ, làm nhân viên giỏi – không có nghĩa là phải đánh đổi chính mình. Làm cả thế giới không cần thiết. Thậm chí, chẳng ai mong mình làm cả thế giới, nếu điều đó khiến mình đánh mất chính mình. Giờ đây, tôi đang tập buông. Tập chậm lại. Tập ăn một bữa ăn tử tế, ngủ một giấc ngủ đủ giấc, từ chối những điều mình không còn sức để làm. Tôi đang học cách yêu bản thân lại từ đầu – không phải bằng mỹ phẩm hay đồ đẹp, mà bằng sự tử tế với chính mình: ăn đủ, nghỉ đủ, và cho phép mình yếu đuối. Tôi viết những dòng này không phải để than thở. Mà là để nếu ai đó đang đọc và cũng từng sống như một cơn lốc như tôi – bạn biết rằng mình không cô đơn. Và bạn có quyền dừng lại. Có quyền chọn sống nhẹ hơn, thật hơn, vì mình – không vì vai diễn “người phụ nữ làm cả thế giới” mà xã hội hay tôn vinh. Ba năm, tôi sinh liền tù tì hai em bé. Con chị chưa kịp biết nói thì thằng em ra đời. Nhà lúc nào cũng như có chiến dịch khẩn cấp: tiếng trẻ con, tiếng máy hút sữa, tiếng báo cháy nồi cháo trên bếp, tiếng điện thoại công việc réo rắt… và xen giữa tất cả những âm thanh đó là tiếng lòng tôi – lúc mệt mỏi, lúc tức tưởi, lúc tự hỏi mình đang sống kiểu gì vậy? Tôi vừa làm mẹ, vừa làm vợ, vừa cố giữ lấy cái hình tượng “phụ nữ hiện đại,
9 Năm Làm Mẹ, Làm Vợ, Làm Cả Thế Giới – Và Quên Mất Bản Thân Read More »