Chào các bạn, hôm nay mình có một câu chuyện khá hài hước về gia đình mình. Thực ra, nếu không phải là người trong cuộc thì chắc chắn sẽ thấy buồn cười lắm đấy. Gia đình tôi sốc lớn khi nhận được tin anh cả của tôi mất… 5 tháng trước! Đúng vậy, các bạn không nghe nhầm đâu.
Câu chuyện bắt đầu khi mẹ tôi nhận được một cuộc gọi từ “người lạ” thông báo rằng anh cả đã “ra đi”. Cả nhà như ngừng thở trong vài giây và rồi mẹ tôi hét lên: “Thế ai đang ăn cơm tối với chúng ta mỗi ngày thế này?”. Hóa ra đó chỉ là trò đùa của anh họ xa tít mù khơi mà mãi đến giờ gia đình mới biết.
Từ đó trở đi, mỗi lần gặp nhau là cả nhà lại ôn lại kỷ niệm đáng nhớ này và cười nắc nẻ. Ai bảo gia đình tôi thiếu kịch tính nào! Nhưng cũng nhờ vậy mà chúng tôi càng quý trọng những phút giây bên nhau hơn bao giờ hết.
—
Khi gia đình tôi nhận được tin anh cả đã “ra đi” từ 5 tháng trước, ai nấy đều không khỏi bàng hoàng. Cả nhà như bị sét đánh ngang tai! Mẹ tôi thì cứ ngồi thẫn thờ, còn bố thì chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Tôi thì không biết nên khóc hay nên cười nữa!
Hóa ra, chuyện là thế này: anh cả của tôi quyết định đi “phượt” xuyên Việt mà không báo trước cho ai.
Anh ấy muốn trải nghiệm cuộc sống tự do và tìm kiếm bản thân mình ở những nơi xa xôi hẻo lánh. Nhưng chắc chắn anh ấy quên mất rằng gia đình vẫn đang mòn mỏi đợi tin tức.
Khi cuối cùng cũng nhận được một tấm bưu thiếp từ anh, mọi người mới vỡ lẽ ra sự thật. Thay vì buồn bã, chúng tôi lại bật cười sảng khoái vì sự “nghịch ngợm” của anh cả. Đúng là chẳng ai trong nhà có thể đoán nổi những trò bất ngờ của anh ấy!
Gia đình tôi thật sự sốc trước tình cảnh hiện tại. Khi anh tôi còn sống, tháng nào cũng đều đặn gửi về cho bố mẹ 3 triệu để chi tiêu sinh hoạt. Có thể nói, đó là cách anh ấy bày tỏ sự quan tâm và trách nhiệm với gia đình. Nhưng từ khi anh ấy mất, mọi thứ dường như thay đổi hoàn toàn.
Chị dâu của tôi, người mà chúng tôi tưởng chừng sẽ tiếp tục truyền thống tốt đẹp này, lại trở nên lạnh nhạt đến khó tin.
Chẳng những không biếu tiền ông bà như trước, chị ấy còn chẳng mấy khi hỏi han hay quan tâm đến gia đình chồng nữa. Điều đáng nói là anh trai tôi đã để lại một khoản tiền lớn cho mẹ con chị dâu nhưng có vẻ như điều đó chẳng hề làm chị ấm lòng hơn với gia đình chồng.
Mỗi lần nghĩ về việc này, cả nhà không khỏi cảm thấy giận dữ và thất vọng. Rõ ràng là cuộc sống sau hôn nhân không phải lúc nào cũng “màu hồng” như trong phim Hàn Quốc! Nhưng dù sao đi nữa, hy vọng rằng thời gian sẽ làm dịu đi những bất đồng và giúp chúng ta tìm ra cách giải quyết hợp lý nhất cho mọi người trong gia đình.
—
Gia đình tôi đang trải qua một tình huống “hài không đỡ nổi” mà chắc chỉ có trong phim truyền hình dài tập.
Trước đây, anh trai tôi luôn là người con hiếu thảo, tháng nào cũng đều đặn gửi về 3 triệu cho bố mẹ chi tiêu sinh hoạt. Nhưng kể từ khi anh ấy qua đời, chị dâu bỗng dưng biến thành “người vô hình” trong gia đình chúng tôi.
Chẳng những không hỏi han hay quan tâm đến bố mẹ chồng như trước, chị ấy còn chẳng thèm biếu xén đồng nào dù anh tôi đã để lại một khoản tiền lớn cho hai mẹ con. Cả nhà chúng tôi cảm thấy như bị đá vào giữa trán khi nhận ra sự thật này.
Bố mẹ thì ngồi than thở: “Ôi trời ơi, ngày xưa con dâu quý hóa lắm cơ mà!” Còn chúng tôi thì chỉ biết nhìn nhau cười trừ và tự hỏi liệu có phải chị ấy đang đóng vai chính trong một bộ phim hài kịch mà cả nhà đều là khán giả bất đắc dĩ hay không. Đúng là gia đình tôi sốc toàn tập!
—
Gia đình tôi thực sự sốc, như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh giữa mùa đông! Trước đây, tháng nào anh tôi cũng đều đặn gửi về 3 triệu cho bố mẹ chi tiêu sinh hoạt. Như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ chính xác đến từng giây, không bao giờ trễ hẹn. Nhưng từ khi anh ấy rời xa cõi tạm, mọi thứ đã thay đổi chóng mặt.
Chị dâu tôi, người mà chúng tôi từng nghĩ là “bà tiên” của gia đình, bỗng dưng mất tích khỏi bản đồ quan tâm của nhà chồng. Không chỉ là chuyện biếu tiền hàng tháng đã biến mất tăm như một phép màu ngược, mà ngay cả những lời hỏi han đơn giản cũng không thấy đâu. Chúng tôi tự hỏi: “Có phải chị ấy đang sống trên hành tinh khác?”
Điều làm chúng tôi cảm thấy khó hiểu hơn cả là trước khi đi xa mãi mãi, anh trai đã để lại cho mẹ con chị dâu một khoản tiền lớn đủ để sống thoải mái nhiều năm trời.
Vậy mà chị vẫn thờ ơ lạnh nhạt với gia đình chồng như thể tất cả chỉ là những người qua đường xa lạ.
Thế mới nói, cuộc đời đôi lúc thật giống như một bộ phim hài kịch đen tối vậy!
Chuyện là tuần rồi, tôi và em gái quyết định đến nhà chị dâu để bàn bạc chuyện đại sự: chăm lo tuổi già cho bố mẹ. Vừa bước vào cửa, chưa kịp uống ly nước trà nào thì chị dâu đã nhanh nhảu tuyên bố: “Mẹ con chị ở xa quá, mà chồng thì đã mất nên không có trách nhiệm đâu nhé!” Nghe xong cả hai chúng tôi đều đứng hình như bị sét đánh ngang tai.
Chị ấy còn nhẹ nhàng nhờ vả vợ chồng tôi và em gái chăm sóc ông bà.
Tôi thầm nghĩ: “Ủa, vậy là chị chỉ về quê ăn Tết thôi hay sao?” Mà không biết ai mới là người cần chăm sóc nữa đây! Cả hai đứa nhìn nhau ngơ ngác mà không biết nên khóc hay cười. Đúng là gia đình tôi sốc toàn tập!
Cuối cùng, chúng tôi cũng phải gật đầu đồng ý với cái lý do hết sức ‘hợp tình hợp lý’ của chị dâu. Chứ giờ biết làm sao bây giờ? Ông bà vẫn cần người chăm lo mà! Nhưng lần sau chắc phải chuẩn bị tinh thần trước khi đến nhà chị dâu mới được!
—
Tuần vừa rồi, tôi cùng em gái quyết định đến nhà chị dâu để bàn bạc nghiêm túc về chuyện chăm lo tuổi già cho bố mẹ.
Cứ tưởng sẽ có một cuộc họp gia đình đầy cảm động, ai ngờ đâu lại hóa ra như một tập phim hài kịch. Chị dâu tôi, với vẻ mặt rất điềm tĩnh nhưng không kém phần hài hước, nói rằng: “Mẹ con chị ở xa và chồng đã mất nên không có trách nhiệm.”
Tôi và em gái chỉ biết nhìn nhau mà cười trừ. Đúng là gia đình tôi sốc! Chưa kịp phản ứng gì thì chị đã nhờ vả: “Thôi thì vợ chồng em với em gái chăm sóc ông bà giùm nhé!”
Chúng tôi chỉ biết gật đầu đồng ý trong khi lòng thầm nghĩ: “Chà, ít ra mình còn được cái danh hiệu ‘người con hiếu thảo’!” Thế mới thấy chuyện gia đình đôi khi cũng cần chút hài hước để mọi việc nhẹ nhàng hơn!
—
Tuần vừa rồi, tôi và em gái đã có một chuyến đi đầy bất ngờ đến nhà chị dâu để bàn về chuyện chăm lo tuổi già cho bố mẹ. Chúng tôi tưởng rằng đây sẽ là một cuộc gặp gỡ ấm áp, ai ngờ lại trở thành một buổi họp gia đình đầy kịch tính. Ngay khi chúng tôi vừa nhấp ngụm trà đầu tiên, chị dâu đã mở lời với một câu nói khiến cả hai đứa sốc đến nỗi suýt nữa làm rơi tách trà: “Mẹ con chị ở xa, chồng thì đã mất nên không có trách nhiệm.”
Chúng tôi nhìn nhau không biết phải phản ứng thế nào. Tưởng tượng xem, từ việc bàn bạc chuyện tương lai của ông bà mà bỗng dưng chuyển sang… phim truyền hình dài tập! Chị ấy còn nhấn mạnh thêm rằng vợ chồng tôi và em gái nên đảm nhận việc chăm sóc ông bà. Tôi thầm nghĩ trong đầu: “Đã lâu không xem phim Hàn Quốc mà giờ được sống trong cảnh drama thế này cũng thú vị ra phết!”
Vậy là buổi họp gia đình hôm đó kết thúc với cái kết mở như vậy đấy.
Tôi và em gái ra về mà lòng vẫn còn lâng lâng vì cú sốc gia đình quá lớn này. Ai nói cuộc sống thiếu kịch tính cơ chứ?
Khi tôi gợi ý chị biếu bố mẹ một khoản tiền mỗi tháng, chị gạt phắt đi như thể tôi vừa đề nghị chị nhảy xuống bể bơi mà không biết bơi. “Tiền lương chỉ đủ chi tiêu cho bản thân và con cái, sao lo được cho bố mẹ chồng?” – Chị nói với ánh mắt kiên quyết như một chiến binh đang bảo vệ thành trì cuối cùng của mình.
Gia đình tôi sốc! Không phải vì sự từ chối của chị, mà vì khả năng diễn xuất bất ngờ này. Tôi chưa từng thấy ai có thể sử dụng lý do tài chính để thoái thác một cách duyên dáng đến thế. Có lẽ trong một vũ trụ song song nào đó, chị đã là nữ hoàng của những lời từ chối khéo léo.
Nhưng hãy công bằng mà nói, việc cân đối tài chính gia đình cũng giống như chơi trò ghép hình 1000 mảnh – chỉ cần thiếu một mảnh là cả bức tranh sẽ không hoàn chỉnh.
Vậy nên, dù đôi khi những lý do có vẻ hài hước đến mức khó tin, chúng ta cũng phải thừa nhận rằng mỗi người đều có cách riêng để chèo chống con thuyền gia đình mình giữa biển cả cuộc đời.
Gia đình tôi sốc khi nghe câu chuyện ly kỳ về mảnh đất “vàng” của anh trai tôi. Hồi đó, anh ấy từng khoe đã bán được một mảnh đất với giá trên trời, khiến cả nhà ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A. Nhưng đến khi chị dâu lên tiếng phủ nhận, mọi người mới ngã ngửa.

Chị bảo, “Ôi giời ơi, cái gì mà bán đất được nhiều tiền? Anh ấy bịa chuyện để làm màu thôi! Thực tình bao năm nay vợ chồng tôi sống nhờ vào đồng lương chứ có thấy cục tiền nào từ trên trời rơi xuống đâu!”
Cả nhà nghe xong mà chỉ biết cười trừ. Hóa ra bao nhiêu năm nay chúng tôi đã bị anh trai mình “lừa” một vố ngoạn mục! Chẳng trách mỗi lần đi ăn chung, anh ấy luôn nhanh nhẹn kêu tính tiền rồi lại khéo léo bảo quên ví ở nhà.
Thế đấy, câu chuyện về mảnh đất huyền thoại của anh trai đã trở thành giai thoại gia đình. Mỗi lần tụ họp là lại có dịp kể lại để mọi người cùng cười thả ga. Ai cần phim hài khi trong nhà đã sẵn có kịch bản như thế này rồi!