Nghe câu chuyện này mà tôi lặng người… nhưng không phải vì buồn đâu nhé! Tôi đang tự hỏi: “Ủa, vậy cái xe đạp cũ đó giờ ở đâu?” Có khi nào nó vẫn còn nằm trong nhà kho đầy bụi bặm và mạng nhện? Hay đã trở thành vật báu gia truyền mà ai cũng quên mất?
Tôi lặng người vì nhận ra rằng đôi khi những kỷ niệm quý giá nhất lại bị giấu kín trong những món đồ tưởng chừng vô tri như cái xe đạp cũ kỹ kia. Ai biết được, có thể nếu tìm thấy nó, ta sẽ khám phá ra bí mật về một thời tuổi trẻ oanh liệt của cha mình – những ngày tháng tung hoành trên chiếc xe đạp cùng bạn thân.
Và biết đâu chừng, câu chuyện về chiếc xe đạp cũ lại trở thành đề tài ‘hot’ cho cuộc họp mặt gia đình lần tới: “À thì ra đây là lý do tại sao cha luôn bảo vệ cái xe đạp rỉ sét ấy!” Thế mới thấy, ngay cả trong bi kịch cũng có thể tìm thấy chút hài hước để làm nhẹ lòng hơn!
Một hôm, mẹ nói: “Con biết không, ngày xưa mẹ cũng từng là một nhà vô địch… trong việc làm rơi đồ!” Tôi lặng người. Không phải vì ngạc nhiên đâu, mà vì bất ngờ thấy mình như đang nhìn vào gương tương lai của chính mình. Mẹ tiếp tục: “Mỗi lần đi chợ về, thể nào cũng có ít nhất một món gì đó nằm lại trên đường.” Tôi bật cười, nghĩ đến những lần mình cũng đã từng hùng hổ đi chợ với quyết tâm không để rơi bất cứ thứ gì… và rồi kết quả thì ai cũng đoán được.
Câu chuyện của mẹ khiến tôi nhận ra rằng có những thứ chẳng bao giờ thay đổi qua các thế hệ.
Và biết đâu đấy, cái tài năng đặc biệt này lại là di sản gia đình! Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần có mẹ bên cạnh để cùng cười vui mỗi khi nhớ lại những chuyện vụng về ấy thì tôi vẫn thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng.
“Con thử mở cái hộp gỗ nhỏ dưới gầm giường cha con đi,” mẹ tôi nói với giọng bí ẩn như thể sắp tiết lộ một bí mật quốc gia. Tôi lặng người, không biết nên cảm thấy hồi hộp hay lo lắng. Một phần trong tôi tưởng tượng rằng bên trong là một kho báu khổng lồ, có thể là vàng bạc châu báu hoặc ít nhất cũng là… một bộ sưu tập tem quý hiếm.
Thế nhưng, thực tế thì khác xa. Khi mở chiếc hộp ra, thay vì ánh sáng chói lóa của kho báu hay tiếng nhạc nền hùng tráng như trong phim Hollywood, tôi chỉ thấy… những tờ hóa đơn tiền điện nước chất cao như núi. Tôi bật cười thành tiếng và tự hỏi liệu đây có phải là cách cha mẹ đang dạy cho tôi bài học về cuộc sống trưởng thành: “Kho báu thật sự nằm ở việc thanh toán hóa đơn đúng hạn!”
Tôi lặng người khi mở chiếc hộp cũ kỹ mà lâu nay vẫn nằm im lìm trên gác xép.
Trong đó, giữa những món đồ lỉnh kỉnh và bụi bặm, là mấy lá thư ố vàng. Thật bất ngờ, toàn bộ đều là thư cha viết… cho tôi!
Cứ như thể tôi vừa tìm thấy kho báu của riêng mình vậy! Những dòng chữ nghiêng nghiêng của cha hiện lên trước mắt như một phép màu. Mỗi lá thư như một chuyến du hành thời gian, đưa tôi trở về những ngày xưa cũ khi cha còn trẻ trung và phong độ hơn cả tài tử điện ảnh.
Một lá thư bắt đầu với câu: “Con yêu quý,” khiến tôi không khỏi bật cười vì nhớ lại lần cuối cùng cha gọi tôi bằng cái tên ấy là khi nào… có lẽ từ hồi còn bé tí teo. Và rồi ông kể chuyện về những ngày tháng đi học xa nhà, những kỷ niệm vui buồn mà giờ đây chỉ còn trong ký ức.
Những lá thư này không chỉ đơn thuần là giấy và mực nữa; chúng chứa đựng cả tình yêu thương vô bờ bến của cha dành cho tôi – thứ mà đôi khi trong cuộc sống hối hả này, chúng ta dễ dàng quên mất.
Và thế là từ giây phút đó, mỗi lần nghĩ đến việc dọn dẹp gác xép hay bất kỳ chỗ nào khác trong nhà, tôi đều cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết. Ai biết được mình sẽ còn tìm thấy điều gì thú vị nữa chứ?
—
Tôi lặng người khi mở chiếc hộp cũ kỹ mà tôi tình cờ tìm thấy trong góc tủ.
Bên trong, không phải là kho báu hay bản đồ dẫn đến hòn đảo bí mật nào cả, mà là những lá thư ố vàng. Chúng toàn là thư cha viết… cho tôi! Đọc từng dòng chữ, tôi như quay về quá khứ, nơi cha vẫn còn trẻ trung và chưa bị ảnh hưởng bởi công nghệ hiện đại.
Những bức thư này không dùng emoji hay sticker vui nhộn, nhưng chúng chứa đựng cả một kho tàng cảm xúc. Cha kể về những ngày tháng đi làm vất vả để nuôi gia đình, rồi kể về lần đầu tiên tập nấu món phở nhưng lại quên bỏ bánh phở vào! Tôi chỉ biết cười ngặt nghẽo khi đọc đến đoạn đó. Thật bất ngờ khi phát hiện ra rằng cha cũng có lúc vụng về chẳng kém gì tôi!
Đọc xong mấy lá thư, tôi tự hỏi liệu có nên viết vài dòng hồi đáp cho cha bằng cách… gửi email? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc sẽ không bao giờ sánh được với sự ấm áp từ những bức thư tay của ông. Ai biết được chứ? Có lẽ một ngày nào đó chính tay tôi cũng sẽ viết vài lá thư ố vàng để đời cho con cháu sau này!
Tôi Lặng Người – một cảm giác mà ai trong chúng ta cũng đã từng trải qua ít nhất một lần trong đời.
Đó là khoảnh khắc khi bạn đứng trước cửa nhà người yêu, tay cầm bó hoa to đùng, nhưng lại không dám nhấn chuông. Hay khi bạn định gửi tin nhắn tỏ tình nhưng bỗng dưng lại… không gửi. Không dám đưa.

Hãy tưởng tượng xem, bạn đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo: lời nói ngọt ngào, nụ cười duyên dáng và cả bộ áo quần đẹp nhất. Nhưng đến phút cuối cùng, chỉ vì một khoảnh khắc “tôi lặng người”, tất cả tan biến như bong bóng xà phòng! Có thể nói rằng “tôi lặng người” là kẻ thù truyền kiếp của những trái tim đang yêu.
Nhưng đừng lo, ai cũng có lúc như vậy!
Hãy coi đó là một phần thú vị của cuộc sống và biết đâu chính điều đó lại khiến câu chuyện tình yêu của bạn thêm phần hấp dẫn và đáng nhớ hơn thì sao? Thế nên lần sau nếu có “lặng người”, hãy cứ cười xòa và tự nhủ: “Không sao đâu, mình vẫn dễ thương mà!”
—
Có những lúc trong cuộc sống, chúng ta đứng trước một quyết định khó khăn đến mức chỉ biết “tôi lặng người”. Đó là khi bạn đã soạn xong một email dài như sớ Táo Quân, nhưng cuối cùng lại không dám nhấn nút “Gửi”. Hoặc khi bạn đã chuẩn bị kỹ càng để tỏ tình với crush, nhưng rồi lại chỉ biết cười trừ và nói chuyện về… thời tiết!
Tôi lặng người không phải vì thiếu can đảm, mà đôi khi chỉ vì bộ não chúng ta đang chơi trò “nghĩ quá nhiều”.
Nghĩ xem nếu gửi thì sẽ ra sao? Liệu có ai đó đọc xong và nghĩ mình thật ngớ ngẩn? Hay liệu crush có hiểu sai ý mình không?
Nhưng các bạn ơi, đôi khi điều tốt nhất là cứ mạnh dạn bấm nút. Bởi vì dù kết quả có ra sao, ít nhất chúng ta cũng đã vượt qua được chính mình. Và nếu mọi thứ không ổn thì… ít nhất chúng ta vẫn còn cái để kể cho nhau nghe vào lần gặp mặt sau!
Có những lúc trong cuộc sống, chúng ta nhận được những lá thư mà chỉ cần đọc thôi đã thấy lòng mình dịu lại. Một số lá thư có thể là lời xin lỗi chân thành, một số khác là lời động viên ngọt ngào. Nhưng đôi khi, có những lá thư khiến bạn phải dừng lại và… bật cười.
Như câu chuyện về người cha đáng yêu này chẳng hạn.
Khi con trai đăng báo lần đầu tiên, ông không chỉ mua một tờ, mà hẳn ba tờ báo! Và điều tuyệt vời hơn nữa là ông đã đọc đi đọc lại ba lần cùng một bài viết đó – như thể đang thưởng thức một tác phẩm văn học kinh điển vậy.
Tôi lặng người khi nghĩ về tình yêu vô bờ bến của cha dành cho con. Có lẽ ông không thực sự quan tâm đến việc ai khác đọc bài báo ấy hay không; đối với ông, niềm tự hào khi thấy tên con mình trên trang giấy mới thực sự quan trọng. Đôi lúc trong cuộc sống bộn bề này, chúng ta cần dừng lại và cảm nhận những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa như thế – để rồi mỉm cười và tiếp tục bước đi với trái tim ấm áp hơn bao giờ hết!
—
Có những lúc cuộc sống bỗng dưng trở nên như một bộ phim hài kịch, và những lá thư từ cha mẹ chính là một trong số đó.
Nhớ lại lần đầu tiên tôi nhận được lá thư từ cha, nội dung chẳng phải lời xin lỗi hay động viên gì cao siêu đâu, mà chỉ đơn giản: “Hôm nay con đăng báo, cha đi mua cả 3 tờ. Không biết có ai đọc không, nhưng cha đọc 3 lần”. Tôi lặng người!
Đọc xong mà tôi chỉ biết cười trừ. Có ai ngờ đâu ông cụ nhà mình lại nhiệt tình đến thế! Rõ ràng là ông ấy tự hào về đứa con của mình lắm đây. Nhưng điều khiến tôi bật cười không phải vì sự tự hào của cha mà ở chỗ… ba tờ báo giống hệt nhau! Cha đã mua cả ba tờ để chắc chắn rằng dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn còn hai tờ dự phòng.
Thế mới thấy, đôi khi tình yêu thương của phụ huynh được thể hiện qua những hành động nhỏ nhặt nhưng lại đầy ý nghĩa và… hơi thừa thãi. Và mỗi khi nhớ đến câu chuyện này, tôi chỉ biết mỉm cười và nghĩ: “Tôi lặng người” trước tình cảm vô bờ bến của cha mẹ dành cho mình.
Tôi ngồi đọc, nước mắt rơi từng giọt, mà không phải vì câu chuyện quá cảm động đâu nhé.
Thực ra là do… hành tây! Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị bữa tối và vô tình cầm nhầm cuốn sách yêu thích trong lúc thái hành. Kết quả là một trận “mưa nước mắt” không thể kiểm soát được.
Nhưng mà nói thật, có đôi lúc tôi cũng lặng người trước những trang sách đầy xúc cảm. Mỗi khi gặp một đoạn văn quá đỗi sâu sắc hay hài hước đến mức không thể nhịn cười, tôi lại thấy mình như chìm đắm vào thế giới của tác giả. Có ai ngờ rằng việc đọc sách có thể mang lại nhiều cung bậc cảm xúc đến vậy?
Vậy nên lần sau nếu bạn thấy ai đó ngồi đọc mà nước mắt rơi lả chả, hãy nhẹ nhàng hỏi xem họ cần khăn giấy hay… vài lát hành tây nhé!
—
Tôi ngồi đọc, nước mắt rơi từng giọt, mà không phải vì câu chuyện cảm động đâu nhé! Đơn giản là vì… bụi bay vào mắt thôi. Thật ra, tôi lặng người khi đọc những dòng chữ mà tác giả viết ra với một phong cách hài hước không thể tả. Cảm giác như đang xem một bộ phim hài tình cảm mà nhân vật chính cứ gặp hết tình huống tréo ngoe này đến tréo ngoe khác.
Mỗi lần đọc xong một đoạn, tôi lại nghĩ: “Ôi trời ơi, sao mà giống mình quá vậy!” Những dòng chữ dí dỏm ấy khiến tôi lặng người không chỉ vì sự đồng cảm mà còn bởi sự thông minh trong cách chơi chữ của tác giả. Đúng là ai bảo văn học thì phải nghiêm túc nào? Có những lúc ta cần những tiếng cười nhẹ nhàng để làm dịu đi cuộc sống bận rộn và đầy áp lực này chứ!
—
Tôi ngồi đọc, nước mắt rơi từng giọt, mà không phải vì câu chuyện cảm động đâu nhé! Đó là một tác phẩm hài hước đến nỗi tôi không thể nhịn nổi cười. Mỗi lần lật trang sách, tôi lại thấy mình “lặng người” trước những tình tiết dở khóc dở cười của nhân vật. Có lúc đang đọc mà phải tạm ngưng để ôm bụng cười lăn ra sàn.
Mọi người thường nói rằng sách có thể khiến ta xúc động, nhưng ít ai biết rằng nó cũng có thể mang lại những trận cười sảng khoái như vậy. Nếu bạn chưa từng trải qua cảm giác “tôi lặng người” vì tiếng cười từ một cuốn sách thì hãy thử đi, biết đâu bạn sẽ tìm thấy niềm vui mới trong từng trang giấy. Còn tôi thì vẫn tiếp tục ngồi đây, đọc và… rơi nước mắt vì quá buồn cười!